Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thuộc đồng bằng sông Cửu Long - đó là tỉnh Bến Tre. Quê tôi có đặc sản là dừa, đâu đâu cũng có dừa, đâu đâu cũng thấy dừa. Bến Tre quê tôi thiên nhiên quanh năm tươi tốt, đất đai lại có phù sa bồi đắp nên chúng tôi trồng được nhiều loại cây ăn quả và cả các loại cây lương thực, vì thế mà tuy là quê nhưng quê tôi không quá khó khăn, gia đình tôi cũng thuộc dạng khá giả tuy cha mẹ tôi đều làm nghề nông.
Lúc tôi là một đứa trẻ năm hay sáu tuổi gì đó, quê tôi vẫn chưa có điện, do đó mà điện thoại vẫn chưa phổ biến. Lúc đó chỉ có đèn dầu và điện thoại bàn. Đèn dầu với tôi là cả một kỷ niệm tuổi thơ, còn điện thoại bàn thì cả xóm mới có một nhà có, nhà có điện thoại đó rất được mọi người nể nang, được xem là nhà giàu nhất xóm. Vì cả xóm chỉ có một chiếc điện thoại nên mỗi khi cần dùng, chúng tôi phải đến nhà người đó gọi nhờ, nghe nhờ. Nhưng mà quê tôi yêu thương lẫn nhau lắm, hàng xóm láng giềng quan trọng là tình nghĩa, những cuộc gọi điện thoại nhờ ấy có lẽ sẽ khiến tôi nhớ mãi, không bao giờ quên.
Đến khi tôi lên chín, quê tôi bắt đầu có điện. Nhìn các thợ điện dựng các cột điện, rồi kéo các đường dây điện, rồi lần đầu tiên nhìn thấy bóng đèn điện, tôi hạnh phúc vô cùng - bóng đèn điện sáng hơn nhiều so với đèn dầu, nó làm tôi hi vọng về một tương lai tốt đẹp, tươi sáng cho chính mình và cả một vùng quê nơi tôi sinh ra và lớn lên này.
Rồi sau khi có điện không lâu, cha mẹ tôi quyết định mua một chiếc điện thoại di động, đó là chiếc điện thoại đầu tiên của gia đình tôi, cũng là chiếc Nokia đầu tiên mà tôi nhìn thấy trong cuộc đời. Nó là chiếc Nokia 1650, đến giờ tôi không thể nào quên được tên của nó. Nó có màu đen nhưng không hoàn toàn đen, phần viền của nó có màu kem. Bạn biết không, lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc điện thoại, tôi vô cùng bất ngờ. Là một đứa trẻ quê, tôi không hiểu tại sao trong chiếc điện thoại lại có tiếng nói, tôi đã nghĩ rằng trong chiếc điện thoại đó chắc chắn là có người và họ sẽ ở đó nói nên tôi mới nghe được. Tôi cứ thắc mắc mãi nhưng chẳng dám hỏi với ai, và rồi dần dần lớn lên, câu trả lời cho câu hỏi ngày xưa của tôi đã được giải đáp không biết từ bao giờ.
Chiếc điện thoại đầu tiên này rất có ý nghĩa với gia đình tôi. Cha mẹ tôi là nông dân, đi cắt lúa, đi đốn mía nên rất cần một chiếc điện thoại di dộng. Người ta cần đốn mía thì sẽ gọi mẹ tôi để mẹ tôi gọi thêm người, và mẹ tôi dùng chiếc điện thoại này để liên lạc thay vì phải đến tận nhà như trước đây; người ta cần cắt lúa cũng vậy. Mẹ tôi thường dùng chiếc điện thoại không chỉ để nghe gọi mà còn dùng nó như một chiếc đồng hồ báo thức. Ba bốn giờ sáng, nghe tiếng chuông báo thức, mẹ tôi dậy và thu xếp nhà cửa, chuẩn bị bữa cơm sáng cho chị em tôi rồi đi đốn mía, đi cắt lúa. Còn cha tôi thì dùng chiếc điện thoại như một chiếc radio, những buổi trưa cha tôi thường mở radio để nghe, rồi ngủ. Còn tôi và chị tôi thì lén lén lúc mẹ để đó không dùng tới thì mở ba cái trò chơi có sẵn trong máy ra chơi. Tôi thích nhất cái trò chơi bóng đá, cứ chơi hoài chơi mãi, chơi đến nổi không thèm ngủ trưa. Còn chị tôi thì chơi Sudoku, chị nói trò này chơi vừa hay, vừa rèn luyện trí thông minh. Tôi chẳng biết chị tôi nói thật hay không nữa, chỉ biết là tôi chẳng bao giờ chơi trò chơi đó, tôi chỉ chơi cái trò bóng đá ưa thích của tôi thôi.
Đã gần mười năm trôi qua, đến giờ cha tôi vẫn dùng rất tốt chiếc điện thoại ấy. Chiếc điện thoại gắn bó với không biết bao nhiêu là kỷ niệm không chỉ của riêng tôi mà là cả gia đình tôi. Nhiều lúc mẹ tôi có nói với cha rằng đổi điện thoại khác đi, nhưng cha tôi không chịu, cha nói dùng cũng đã quen rồi. Quen đến nỗi suốt gần mười năm nay, nhạc chuông điện thoại cha tôi vẫn giữ không đổi, chính là cái nhạc chuông quen thuộc ấy – Swimming.
Giờ tôi đã lớn, đã là một sinh viên năm nhất, phải đi xa cha mẹ, xa quê hương. Mọi thứ đều đã thay đổi hoặc ít, hoặc nhiều, duy chỉ có chiếc 1650 kia là không thèm thay đổi gì cả, nó cứ ích kỷ giữ lấy riêng cho nó không biết bao nhiêu là kỷ niệm của tôi và của cả gia đình tôi.
Lê Minh Trí
Từ 25/10 đến 21/11, chuyên trang Số hóa của VnExpress tổ chức cuộc thi "Chiếc điện thoại Nokia đầu tiên của tôi". Đây là nơi bạn đọc chia sẻ kỷ niệm về chiếc điện thoại di động Nokia đầu tiên mà mình sở hữu, những giá trị mà hãng công nghệ Phần Lan mang lại. Thời gian gửi bài dự thi bắt đầu từ 10h ngày 25/10 đến hết 24h ngày 21/11, tương đương 4 tuần thi.
Mỗi tuần, ban tổ chức sẽ trao ba giải thưởng tuần cho ba bài viết có số điểm cao nhất, mỗi giải là một điện thoại Nokia 3.1 trị giá 3,99 triệu đồng.
Cuối cuộc thi, ban tổ chức sẽ lựa chọn ra các bài dự thi có chiếc điện thoại Nokia đầu tiên vẫn còn sử dụng được cho đến hiện nay để chấm điểm, sau đó chọn ra ba bài viết có nội dung hay và cảm xúc nhất để trao giải đặc biệt. Mỗi giải là bộ đôi điện thoại Nokia 6.1 Plus (trị giá 6,59 triệu đồng) và Nokia 5.1 Plus (trị giá 4,79 triệu đồng).
Gửi bài dự thi tại đây
0 nhận xét:
Post a Comment